Tiêu đề: ĐIỀU ĐÁNG SUY GẨM . Mon Jan 31, 2011 11:23 am
Sự sai lầm to lớn của những người tu tập càng ngày càng lún xuống bùn sâu . Đã nhận chìm và mang đi một phần ( chỉ một phần thôi ) nhỏ của chân lý Ngài Thích Ca . Đạo của Ngài là giải thoát khổ đau chứ không phải đạo kinh doanh , làm giàu và hưởng thụ . Ngày nay nhìn vào các chùa , các thầy , các Phật tử đang hụp lặng trong mê lầm đi sai đường của Phật tổ mà đau lòng không nguôi . Tôi xin thuật lại câu chuyện của Thiền sư Ấn Độ Ram Gopal Muzumdar: “Xưa có một người quyết tâm học đạo, theo một vị thiền sư sống trong một cái cốc nhỏ, sống đạm bạc, quyết chí tu hành. Một này kia, có công việc, vị thiền sư phải đi xa, dặn đệ tử ở lại phải lo chăm chỉ tu hành, chớ hề xao lãng cũng, giữ lối sống đạm bạc và tâm hồn thanh tịnh.
Người đệ tử này chỉ có một chiếc khố che thân, đêm tới khi ngủ, máng trên vách, thường bị chuột ra cắn rách, phải xin vải thừa bá tánh thay đổi nhiều lần.
Thấy vậy, thương người tu hành, người làng đến biếu thầy một con mèo dùng để đuổi bầy chuột. Từ khi có mèo, chuột hết cắn phá khố của thầy nhưng lại phải lo thức ăn thêm cho mèo. Một phú nông trong làng có lòng biếu thầy một con bò để thầy vắt sữa nuôi mèo. Có bò rồi, thầy lại phải lo đi cắt cỏ nuôi bò. Dân làng lại có lòng tốt biếu thầy một đám ruộng màu mỡ để thầy canh tác.
Chẳng mấy lúc, được mùa, lại bò mèo đều sinh sản thêm, thầy phải nhờ đến dân làng phụ lực cày cấy. Không bao lâu, chốn thanh tịnh xưa kia trở thành một nông trại rộng lớn giàu có.
Thầy lúc ấy tiền bạc không thiếu, mới có ý định phá bỏ chùa nghèo cũ, xây chùa mới, bá tính mới nghe đã dốc lòng, ùn ùn góp công góp của cúng dường để lấy phước. Chẳng mấy chốc thầy đã xây dựng một ngôi chùa mới nguy nga tráng lệ, tượng lớn, cửa cao, trong ngoài đều sơn son thếp vàng như chốn cung đình của Vua Chúa. Quá giàu, thêm đa đoan công việc, tính toán kinh doanh làm sao được nhiều tiền hơn, đêm đêm thầy bù đầu với những con số thu chi, không còn dốc tâm cũng như có thời gian để tu học. Ngày nay thầy đã trở thành triệu phú, đại tư bản, chỉ có bộ áo cà sa bên ngoài cho biết thầy là một tu sĩ.
Một ngày kia sư phụ trở về, mới đến rẻo đất cũ đã thất kinh rụng rời, hồn phi lạc phách, không thấy túp lều cỏ đơn sơ ngày xưa mình ra đi, mà trước mặt là một ngôi đền tráng lệ, khách thập phương lui tới chiêm bái, ngựa xe dầy đặc, ồn ào không kém gì chốn phồn hoa trần tục. Thấy sư phụ chống gậy, tay nải trở về, thầy hân hoan ra đón, cặn kẽ trình bày lại những chuyện đổi thay tuần tự theo thời gian, hy vọng được sư phụ nhiệt liệt khen ngợi, xiễn dương công đức của thầy.
Sư phụ nín lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài mà nói rằng:
- Từ một cái khố rách chuột cắn, con đã lầm đường đi một bước quá xa đến cái lâu đài này, ngược với những điều gì ta đã dạy con tu học nhằm để giải thoát và giúp người giải thoát. Chùa lớn nguy nga thì phải lo tu bổ coi sóc, tín đồ đông thì ồn ào, hỗn tạp, được phước thì thời giờ đâu nữa mà tu học.
"Người tu sĩ đó là tôi, tôi đã từ bỏ hết để theo thầy lên non học đạo, và nay tôi áp dụng nó (đoạn tuyệt tài sản) để chữa mọi bệnh nan y trong tu viện này…"
Được sửa bởi PCnet ngày Mon Jan 31, 2011 10:32 pm; sửa lần 1.
Khách vi Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: ĐIỀU ĐÁNG SUY GẨM . Mon Jan 31, 2011 8:02 pm
Câu chuyện Thiền sư Ấn Độ Ram Gopal Muzumdar ở trên được đọc lại trong Video dưới đây mà Tác giả Huy Phương có nhắc lại trong truyện "Hạnh Phúc xót xa " .
Tác giả ngậm ngùi thương xót cho tiếng chuông chùa năm nào vẫn còn nhưng không hiện thực nói lên cõi lòng thanh tịnh , từ bi của Như Lai . Tiếng chuông chùa ngày nay vẫn có ở Việt Nam nhưng không còn ngân nga , trầm tĩnh vang vọng một cõi thanh tịnh ngôi chùa nhỏ bên giòng sông xanh . Tiếng chuông chùa ngày nay vẫn có nhưng nó đang pha trộn một sự trần tục , ồn ào , ma quoái đầy mê tín dị đoan của thời mạt pháp . Ở các chùa hải ngoại tiếng chuông chùa còn thê thảm hơn khi bị bao bọc trong những cửa kính không thoát âm thanh ra cỏi ta bà chốn trần gian . Không những bị giới hạng bằng bốn bức tường kín mà nó hình như không mấy được hoan hỹ đón nhận của những người khác đạo ở chung quanh . Vì họ từng nghe tiếng chuông nhà thờ réo rắc thúc dục, dồn dập không thong thả ngân nga đi vào tâm hồn thanh tịnh như chuông chùa . Tôi sẽ đưa Video sau .Tại sao khi nghe lại tiếng chuông chùa Huy Phương rất hạnh phúc , nhưng tại sao lại xót xa trong cái hạnh phúc đó ? Vì vũ trụ biến đổi xoay vần đã làm xói mòn tiếng từ bi cũng ô nhiểm , suy thoái theo thời gian .
Qua câu chuyện của Thiền sư Ấn Độ Ram Gopal Muzumdar mà quý vị vừa nghe đã và đang là một niềm đau xót trong tâm tư những người con Phật thức tĩnh mà Huy Phương là người đại diện nói lên nổi niềm xót xa đó .
Tác giả quê gốc ở Huế , sau bao nhiêu năm lưu lạc vì thời cuộc ra đi sống một phương trời xa xăm . Khi trở lại ngôi nhà từ đường thờ cúng tổ tiên bên giòng sông Hương . Lúc mờ sáng tác giả lắng nghe tiếng chuông chùa từ bên bờ kia vọng lại . Huy Phương đã tâm sự nổi lòng khao khát muốn nghe lại tiếng chuông cảnh tĩnh của Ngài Thích Ca ngàn năm trước mà lòng cảm thấy vừa ấm cúng cũng vừa xót xa bên cái hạnh phúc bất chợt . Huy Phương tâm sự :
Nhiều đêm thức giấc trong sự vắng lặng của thành phố nhỏ này, lan man nhớ lại thời tuổi trẻ, bỗng dưng tôi thèm nghe một tiếng chuông chùa.
Tiếng chuông đó tôi đã từng gặp trong những ngày tháng thơ ấu, tiếng chuông thanh thoát như gợi lên từ tĩnh lặng, đến đây từ hư vô, đem lại cho tâm hồn sự bình an, không phiền muộn.
Một buổi chiều nào đó, thời niên thiếu, tôi đã nghe tiếng chuông từ chùa Linh Mụ vọng về theo dòng sông, qua những bờ lau lách, qua những ruộng mía xanh rì vẳng đến ngôi trường học bên bờ sông Hương. Ngày tôi trở về thăm lại quê hương đổ nát sau những năm dài lưu lạc khổ đau, mỗi đêm gần sáng, trong ngôi từ đường, tôi thường thức giấc bởi những hồi chuông từ ngôi chùa nhỏ bên kia sông vọng lại. Tôi nằm nghe tiếng chuông dóng dả khoan thai như một lời an ủi, tỉ tê. Tiếng chuông như ru tôi rũ sạch mọi muộn phiền.
Tôi đã xa những tiếng chuông như thế trong nhiều năm, bỏ lại thành phố nhỏ, con sông mượt mà và cả tuổi thơ không bao giờ có thể tìm lại. Danh lợi, chiến tranh, và hận thù đã xô đẩy loài người đến với âm thanh của những tiếng bom đạn, tiếng kẻng tù, tiếng rú của những nhà máy nhả khói mịt mù và thế giới văn minh với những dòng xe rộn ràng, vội vã.
Ngày xưa chúng ta đã từng nghe tiếng chuông trong Đường thi của Vương Duy, Mạnh Hạo Nhiên, Thường Kiến. Chúng ta ai mà không biết đến cái nửa đêm trăng tàn, sương xuống, quạ kêu và tiếng chuông chùa Hàn San vọng lại giữa đêm của Trương Kế. Và gần đây Quách Tấn với: “Những đêm buồn tỉnh giấc, chùa cũ tiếng chuông ngân.” Tiếng chuông luôn luôn là của phần hồn, của siêu thoát, của an nhiên tự tại khác hẳn với những gì trần tục, đời thường. Vậy mà tiếng chuông chùa đã không còn nghe nữa!
Được sửa bởi PCnet ngày Fri Feb 11, 2011 7:20 pm; sửa lần 1.
Khách vi Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: ĐIỀU ĐÁNG SUY GẨM . Mon Jan 31, 2011 9:39 pm
Khi bạn nghe tiếng chuông nhà thờ có một âm vang náo nức - thúc dục - chát chúa - nóng bỏng nếu không muốn nói thêm là BẠO LỰC .
Khi nghe chuông đổ như một sự tĩnh thức tâm hồn " Dậy mà đi " . Đi đâu thì tùy tâm ý của mỗi người nghe . Bạn không thể an nhiên tự tại , vô cảm khi tiếng chuông nhà thờ vang vọng bên tai . Nào mời bạn vào video thử lắng nghe :
Được sửa bởi PCnet ngày Wed Feb 02, 2011 2:00 am; sửa lần 1.
Khách vi Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: ĐIỀU ĐÁNG SUY GẨM . Mon Jan 31, 2011 10:31 pm
Trái lại tiếng chuông chùa nghe ngân vang và thấm sâu vào tâm hồn dễ cảm xúc . Vốn không vồn vã - thúc dục - chát chúa , mà nó làm cho người nghe tự nhiên trầm tĩnh ,lắng đọng tâm tư , thấm thía như xoái vào những tấm lòng tha thiết , ước ao một sự giải thoát tâm linh .
Lúc đánh chuông phải khoan thai , từ tốn và niệm bài kinh " Thỉnh chuông " , điều này cũng do mấy ông Đại Thừa bày vẽ ra thôi , chứ ngày xưa Đức Phật Thích Ca hành đạo đâu có chùa to , chuông lớn nói chi là đủ hạng Phật ngồi chểm chệ trên cao đầy bánh chuối cúng dường cho chúng sanh bái lạy . Hể có nhận quà cáp tất phải thỏa mãn lời cầu nguyện của chúng sanh . Nói đến cầu nguyện thì ai cũng mong nhà cao cửa lớn , vợ đẹp con thơ , giấc mơ làm quan lớn v.v....... Điều này Ngài hoàn toàn không có và cương quyết bác bỏ . Hình thức lễ lược chỉ là những biểu diễn hát ca , múa may có tính thế tục . Vậy thì làm sao tâm hồn yên tĩnh để quán giải thoát đây .
Mời quý vị thử nghe tiếng chuông chùa :
Khách vi Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: ĐIỀU ĐÁNG SUY GẨM . Wed Feb 02, 2011 3:18 am
Trong cuộc đời này ai mà chẳng muốn hạnh phúc . Nhưng tại sao Thái tử Tất Đạt Đa con vua Tịnh Phạn sống trong giàu sang , uy quyền tột đỉnh . Nhưng tiền bạc danh vọng chưa hẳn đem lại hạnh phúc . Điều đáng ngạc nhiên là vị Thái tử này đang sống bên nàng công chúa Ma-Da đẹp tuyệt trần lại vừa sanh ra một hoàng tử thông minh đỉnh ngộ , nhìn vào không ai dám bảo Ngài là người mất hạnh phúc . Nhưng không đâu , trong cái hạnh phúc đó Ngài đang khổ đau , cái đau khổ của chúng sanh khi ra bốn cửa thành Ngài vẫn thấy những người già yếu , bệnh tật , những người đang thiếu ăn và lang thang tìm sự sống từng giờ . Ngài đau khổ khi con người mới sanh ra đã tuôn ra tiếng khóc như oán hờn trách móc mà văn hào Jean Paul Sartre đã viết trong cuốn " La Nausé " ( Nôn mữa ) rằng :
"Tôi sanh ra là do tình dục giữa hai người .Tại sao lúc sanh ra cha mẹ không hỏi ý kiến tôi trước . Rồi đặt cho tôi một tôn giáo mà tôi hoàn toàn không hay biết ".
Cũng như anh chàng thanh niên Hữu Hưng kể lại :
"Một buổi sáng, sau khi vừa lĩnh lương, vợ tôi "bí mật" đi mua về một cặp lồng bún giò heo đầy tú hụ, nghĩ là tôi hẳn sẽ ngạc nhiên và sung sướng vì nhà tôi ít khi đi ăn sáng ở quán. Nhưng tôi bảo:
- Lâu nay có viết được bài nào đâu, nhuận bút không có, tiền đâu mà ăn sáng thế? Mình ăn cơm nguội với vừng thôi!
Tôi viện cớ ấy, chứ thực ra chủ yếu vì tôi "phát hiện" ra mình dạo này bụng đã bắt đầu phệ mà các nhà khoa học khuyên là tuổi già cần bớt ăn thịt mỡ. Đương nhiên là bà xã bất mãn, giọng gắt gỏng:
- Không có ai như anh! Sướng không muốn, lại muốn khổ! "
Trong cái sung sướng vẫn có khổ đau , có những cái khổ đau trong sung sướng . Điều mà chúng ta chưa hiểu trong hạnh phúc mà lại xót xa như Huy Phương mang ý nghĩa thế nào .
Tôi là người mang tiếng là khó tánh nhất nhà . Vì thế chẳng ai thích gần tôi cả , hay nói đúng ra là sợ khi đối diện với tôi . Nghiêm khắc và khó tánh thì quả có thế . Vì tôi lúc nào cũng ôm cái lễ giáo cổ hủ của con người Á châu sang tận xứ sở văn minh tự do Hoa Kỳ này . Văn minh thì không ai từ chối , nhưng tự do kiểu Mỹ xem cha mẹ ngang hàng như bạn bè nó . Gặp mình chẳng thèm chào , ăn nói thì ngang như cua bò . Miệng thì khi nào củng you ....you me ..... me . Mồm luôn Okay ....okay như là dân Mỹ chính cống . Tôi thường khắc khe và chỉnh ngay tại chỗ không bao giờ chấp nhận kể cả vợ tôi . Làm thế không biết chúng khổ đau không như cái niềm đau mất nền tảng giáo dục gia đình mà tôi cố bám víu . Những lần như thế và có lẽ đã qua nhiều năm thì đúng hơn tôi bị xa lánh ( tránh mặt ) của những người thân trong gia đình . Những lần như vậy tôi tự nhủ thầm như vợ tôi khuyên bảo :" Thôi thì mặc chúng , lễ giáo có mất cũng đành chịu cho gia đình hạnh phúc "
Dù khó chịu nhưng dần dần tôi chịu đựng và cũng quen đi cho gia đình được hạnh phúc . Ai nhìn vào cũng khen là gia tộc chúng tôi là lễ giáo nhất , nhưng nào ai biết tôi đang XÓT XA vì cái hạnh phúc đó trong tôi . Những lúc nói chuyện với con hoặc họ hàng và người thường xuyên đối diện là vợ tôi . Dù cho tôi hỏi những lời êm ái , dịu dàng ( vì tôi đã thầm nguyện như vậy ) mà Phật giáo gọi là " ái ngữ " . Đáp lại nàng lúc nào cũng nạt nộ đôi lúc còn vung tay trợn mắt . Tự ái tôi vùng dậy nhưng kịp chận ngay . Tôi mỉm cười trong im lặng " Mày muốn hạnh phúc thì chịu thua vợ đi " . Mà quả thật những lần như thế thì tôi không còn bị sĩ vã tiếp , thế là chúng tôi lại được hòa và trở lại dưới lớp bọc hạnh phúc .
Ai cũng cho tôi cư xử thế là khôn " một sự nhịn chín sự lành " mà . Có những thằng bạn đồng sở còn lên lớp " Nhất vợ nhì trời , ai mà đánh vợ thì trời đánh cho " . Nói thì nghe vậy chứ chỉ quẹt nhẹ là nàng tru tréo đến cả ba ngày chưa dứt , ngoài ra có bà như vợ thằng John còn gọi police đến còng tay vì tội hành hung phụ nữ .
Cái giá hạnh phúc bao giờ cũng trả bằng khổ đau , trong cái khổ đau còn chất chứa sự nhịn nhục và nhục nhã . Nhưng nếu đi sâu và hiểu giáo điều Đức Phật thì đó là những hạnh TỪ BI - HỸ XÃ cần có và đáng quý nhất của người tu học , một Phật tử chân chính . Nói đến tín đồ Phật Giáo có thể chia làm năm loại:
1. Người tín đồ đến chùa cúng bái, cầu an, cầu siêu, xin xăm, bói quẻ, xem ngày tốt xấu, cúng sao, giải hạn v.v........ ( Phật tử mê tín ).
2. Người tín đồ đến chùa cúng dường chư Tăng, nghe thuyết pháp giảng kinh để tìm hiểu Đạo Phật, những người này có học thức nhưng lại thiếu cân nhắc, nghe giảng pháp nào tin ngay pháp nấy. Không biết pháp có đúng hay sai của Đạo Phật, cứ nghe giảng có lý là cứ tu tập. Do thế, sanh ra kiến chấp, tranh luận hơn thua ....... (Phật tử nông nỗi).
3. Người tín đồ đến chùa ít cúng dường chư Tăng, ít lễ Phật, ít cúng bái, chỉ chuyên nghe thuyết giảng kinh điển, học thuộc làu nghĩa lý và thỉnh nhiều loại kinh sách của các nhà học giả nghiên cứu sưu tầm soạn ra, lấy đó làm tiêu chuẩn, rồi cũng tự kiến giải nghĩa lý ấy, theo quan điểm riêng tư của mình, tìm các bậc tu hành tranh luận hơn thua để hạ nhục họ và tự cho mình như một bậc Thầy thông suốt lý đạo. Đôi khi, còn tỏ ra như mình đã tu chứng (Phật tử kiêu căng ).
4. Người tín đồ đến chùa không cúng bái Phật, không cúng dường chư Tăng, không nghe thuyết giảng kinh, chỉ móc nối làm ăn ( Phật tử mượn danh làm ăn ).
5. Người tín đồ đến chùa cúng bái Phật, cúng dường chư Tăng, nghe thuyết giảng kinh điển để tìm hiểu và cân nhắc pháp môn nào đúng, pháp môn nào sai, để chọn lấy pháp môn chân chánh của Đạo Phật rồi mới tu tập ( Phật tử chân chánh ).
Trong năm loại Phật tử, chỉ có loại Phật tử thứ năm, mới chính là tín đồ Phật Giáo thuần thành, chấp hành nghiêm túc theo đúng lời dạy của Đức Phật, còn bốn loại Phật tử kia, là tín đồ không hiểu Đạo Phật chịu ảnh hưởng tà giáo ngoại đạo khiến Phật Giáo suy vong cũng chính do bốn hạng Phật tử trên, nhất là hạng Phật tử mê tín.
Ai đến chùa cũng mong cầu Phật cho giàu sang , sung sướng , ăn ra làm nên , quyền cao chức trọng v.v...... Không ai cầu cho mình HẠNH PHÚC mà cái hạnh phúc không khổ đau , xót xa mới là đáng quý .
Được sửa bởi PCnet ngày Wed Feb 02, 2011 10:49 pm; sửa lần 2.
Khách vi Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: ĐIỀU ĐÁNG SUY GẨM . Wed Feb 02, 2011 10:46 pm
Huy Phương với tựa đề cuốn sách " Hạnh Phúc xót Xa " tuy để nói về niềm đau của những người con Phật như anh phải xót xa trong sự đi sai con đường giác ngộ của Ngài Thích Ca . Đại Thừa có công cải biến đưa đạo giác ngộ thành đạo cầu nguyện , mê tín dị đoan . Ngày nay dưới hình thức mang tính chất cầu đạo bên ngoài , con người đâm ra suy yếu trước Thần linh , bất cứ sự thất bại , khổ đau trên trường đời họ tin rằng cúi đầu cầu nguyện sẽ được giúp đở sẽ toại nguyện . Bên cạnh đó kẽ gian manh lợi dụng giữa con người và con người ,kể cả các Thầy khai thác triệt để . Như chuyện cầu may mắn , cầu duyên , cầu phước , bói tướng , làm bùa phép ......do người Trung Hoa đặt ra ngoài xã hội đã được quý Thầy đưa vào chùa chiền là nơi tu tập thành một siêu thị mua bán đức tin . Mời xem phim :
Nếu nhìn chung ngoài xã hội về hạnh phúc sao lại chua xót , nó mang một triết lý trừu tượng và quá rộng rải . Nay thử lấy bản thân gia đình tôi để làm ví dụ .
Ngày xưa tôi chưa hiểu thế nào là chân lý là đạo giải thoát của Ngài Thích Ca . Tôi cũng nghĩ Phật nào cũng là Phật nên cứ lễ bái , cầu nguyện bú sua mỗi lần theo Mẹ lên chùa . Đương nhiên người cổ hủ như Mẹ tôi thì mê tín hết chỗ chê . Ngay chuyện xem tuổi hỏi vợ cho anh tôi cũng hàng chục mối , chỗ thì hai tuổi không hạp nhau , chỗ thì thầy bói là khắc khẩu , sát phu ...... tội cho anh tôi nhiều mối cô ta rất xinh đẹp , dễ thương lại học thức cao nhưng cô thì bị chê tuổi hiếm muộn đường con cái , tuổi làm ăn không ra ....... Cứ thế mà Mẹ chọn lựa hoài . Kéo dài hai năm Mẹ mới chọn một cô gái con nhà quan tuổi Dần ( cọp ) và anh tôi là tuổi Thân ( Khỉ ) nhỏ hơn anh tôi 6 tuổi . Ai cũng biết Cọp và Khỉ làm sao ưa nhau , nhưng Mẹ thích là được .
Những chuổi ngày sống bên nhau . Chị ta nay đã lớn và con cái đùm đề . Bên ngoài thì ai cũng khen anh chị rất hạnh phúc , vì chị lúc nào cũng dịu dàng với mọi người , nhất là những bạn trai từ đâu gọi phone đến thì chị rất ngọt ngào gần như bồ bịch . Trái lại trong nhà đối với anh tôi thì khi nào cũng nạt nộ , có lúc chửi bới , sừng sộ mỗi khi nói chuyện tâm tư . Nhưng anh tôi thương Mẹ , thương vợ , thương cái danh giá cho các con , phải im lặng nhịn thua để được tiếng gia đình hạnh phúc . Nhiều đêm tâm sự với tôi anh đã chảy nước mắt và cay đắng xót xa . Anh thường bảo tôi :" Anh rất đau đớn và buồn chán cho cái hạnh phúc của anh " .
Đến bây giờ tôi mới hiểu sâu khi đọc cuốn " Hạnh phúc xót xa " của Huy Phương mà thấy thương cho anh tôi cũng chính là khóc cho con người của tôi đang nghiệt ngã , xót xa , hận thù cho những thứ hạnh phúc kiểu đó . Hạnh phúc của tôi không giới hạng trong gia đình mà nó bao quát ngoài xã hội , về mặt tâm linh và tôn giáo . Cái xót xa mà tôi đồng cảm với Huy Phương về một tôn giáo nhìn bề ngoài rất thịnh vượng , huy hoàng với những chùa to , Phật lớn . Ngày nay ở trong nước rất nhiều chùa như : Đại Nam Quốc Tự , Trúc Lâm Yên Tử , chùa GHVN ...... ngoài nước tuy rằng chưa đầy 100 năm nhưng người Việt hải ngoại đã đưa Phật giáo vào các nước văn minh Âu Mỹ bằng những chùa rất to lớn . Ở Mỹ những chùa Việt Nam , chùa Từ Đàm Hải ngoại , chùa Quán Âm ........ tính hơn 400 chùa , chưa kể các nước Úc , Gia Nã Đại , Pháp như Làng Mai của Thầy Nhất Hạnh , cũng như ở Hòa Lan , Đức , Nga ...... Nói chung là một sự phát triễn tột độ của Phật giáo . Đó là một niềm kiêu hảnh , một sự tự hào và một niềm HẠNH PHÚC chưa từng có trong thế giới Phật giáo . Thế thì Huy Phương cho cái hạnh phúc này xót xa chỗ nào ? Phải chăng cái hạnh phúc , cái hào nhoáng bên ngoài nhưng không đem lại một thực tiễn về an lạc , tĩnh thức giúp cho con người giải thoát giống như câu chuyện của Thiền sư Ấn Độ Ram Gopal Muzumdar mà tôi đã thuật lại ở trên .
Một cái xót xa trong đỗ nát của tâm linh mà không ai biết . Một sự xót xa vì phản bội lại công lao và cuộc đời mà Ngài Thích Ca đã hy sinh tạo dựng . Cái xót xa là sự Hạnh Phúc bề ngoài của phái Đại Thừa không đem lại Hạnh phúc tâm linh như ý muốn của Phật Tổ . Hạnh phúc không phải nhà cao chùa lớn , Phật tử nượp nà đông đúc nhưng bị các thầy đưa vào con đường mê tín dị đoan trở lại thời kỳ cổ đại ngày xưa . Một thời kỳ con người còn mang rợ và bị vô minh che lấp nên khiếp sợ tất cả Thần linh . Ngày nay tuy văn minh khoa học nhưng Đại Thừa vẫn cố tình đưa loài người trở về thượng cổ nhằm những ý đồ ngu dân , đen tối để trục lợi . Đó là cái xót xa không phải dành cho Ngài Thích Ca mà cho chúng ta . Gia tài hạnh phúc đó Ngài đã khổ công tìm ra nhưng chúng ta không biết giữ lấy , phát huy cùng cực để thừa hưởng , đó là nổi đau đớn , xót xa nhất chung của nhân loại .
Khách vi Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: ĐIỀU ĐÁNG SUY GẨM . Sat Feb 05, 2011 4:15 pm
NHỮNG AI ĐANG HẠNH PHÚC XIN ĐỪNG ĐỌC BÀI NÀY .
HẠNH PHÚC XÓT XA .
Mùa xuân đến , người ta đa nô nức , hụp lặng trong Tết đầu năm với nhưng lời chúc tụng tốt lành cho nhau mang đầy hạnh phúc . Riêng tôi vẫn âm thầm trong đau khổ . Không phải cái khổ đau do vật chất mà nó dai dẳng và nguy hiểm : Đó là tâm hồn .
Năm con Mèo lòng tràng đầy hứa hẹn , tôi tin tưởng sẽ nhận được một sự êm ái của vợ tôi , dù chỉ MỘT CHÚT thôi tôi cũng mãn nguyện lắm rồi . Nhưng điều đó không bao giờ đến . Mới sáng mồng 2 Tết , tôi dịu dàng ( để nịnh đầm ) hỏi vợ tôi về chuyện mang thức ăn cho Ba nàng ( Ba nàng già và ở một mình ) . Thay vì được sự trả lời êm dịu một cách biết ơn thì tôi nhận được một tràng nạt nộ với bộ mặt dữ tợn ( may chưa chửi) . Tôi lặng câm , xót xa trong lòng và im lặng làm ngơ .
Những ngày qua tôi nghe nàng chúc Tết các bạn trai với giọng ngọt ngào , êm ái mà thật sự tôi RẤT THÈM những lời đó , dù chỉ được 1/100 như thế tôi cũng an ủi lắm rồi , nhưng điều đó không bao giờ có . Tôi tự nghĩ hay lỗi tại tôi ? Không ..... tôi luôn luôn săn sóc , hỏi hang , làm bổn phận của người chồng một cách dịu ngọt . Trái lại những lúc đến sở làm ai cũng vui vẽ , tử tế với mình , nhất là các đồng sự nữ . Tôi tự kiểm điểm mình không có gì phải làm cho vợ tôi bức xúc . Hay vì nàng thua cờ bạc mà trở nên gắt gỏng thế chăng ? Trời tuyết không đến Casino được , nhưng đêm nào nàng cũng thức đến 1-2 giờ sáng để đánh bạc trên web . Đến 9 - 10 giờ sáng nàng mới dậy trong mệt mỏi . Tôi tự làm đồ ăn sáng và lủi thủi đi làm .
Những điều này tôi không nên nói ra hôm nay trong dịp Tết an vui của mọi người , nhưng tôi âm thầm tâm sự lên đây ,nhờ đó mà tôi mới giải tỏa được phần nào nổi lòng . Nếu không nói thì sự ấm ức này sẽ đưa tôi tìm CÁI CHẾT để giải thoát . Mong những ai đã đọc bài này xin tha thứ và quên đi những nổi buồn riêng tư đời tôi .
PCnet .
Khách vi Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: ĐIỀU ĐÁNG SUY GẨM . Fri Feb 11, 2011 4:50 pm
Chỉ im lặng , hòa thuận ít hôm là vợ tôi lại theo thói " ngựa theo đường cũ " mỗi lúc tôi hỏi thăm , trò chuyện cho ấm cúng gia đình . Nhưng chẳng ai lạ gì chuyện nàng la hét om xòm như là chuyện cơm bữa. Vẫn như mọi lần tôi không nói gì chỉ ngồi im lặng chịu trận. Vì có nói gì cũng không lại với người vợ chua ngoa, đanh đá, lăng loàn nhiều chuyện , khó tánh với tôi nhưng rất dịu ngọt với bạn trai khác . Điều đáng ngạc nhiên một người có tâm hồn thơ văn như vợ tôi phải dịu dàng nết na mới đúng . Không phải đâu , tôi thấy hầu hết các nhà thơ bạn nàng thì êm ái trên giòng tư tưởng , nhưng rất hồ đồ với chồng con . Có lẽ tôi cố chấp và vội vã kết luận chăng ? Tôi xin lỗi với những ý tưởng nông cạn này , tôi đã từng gặp mặt các bạn thơ của nàng và tìm hiểu riêng tư thì những ông chồng của họ thố lộ cũng gặp sự hổn hào của bà vợ như thế , cho nên tôi mới có kết luận nông cạn này . Tôi cũng ước nguyện , cầu mong những ai khi mình đã mang tâm hồn thi sĩ trong giới ảo , văn chương thì cũng nên áp dụng vào đời sống thực tế , nhất là cho chồng con mình . Quý vị có thể đánh lừa mọi người bằng sự giả dối , nhưng không đánh lừa được lương tâm . Đêm đêm trong bóng tối quý vị sẽ ôn lại và thấy cái bản lai diện mục thật của con người mình . Tôi khôngmuốn đề cập chữ Nghiệp , nhân quả của kiếp trước làm mà kiếp sau phải trả thì có vẽ trườu tượng và xa vời quá . Hiện tại làm sao phụ nữ đem lại hạnh phúc , ấm no cho gia đình là một sự góp phần vào hòa bình , yên ổn cho xã hội .
Không phải tự khen mình như " Mèo khen mèo dài đuôi " . Tôi tự hào là mẫu người đàn ông tốt từ tánh tình cho đến bổn phận lo cho gia đình và xã hội . Ngoài cái tánh nhút nhát , nhu mì, ít nói có phần nhu nhược với vợ và nhiều khi không làm chủ được bản thân , đây là YẾU ĐIỂM của tôi . Tuy có chức vụ trong Xã hội , nhưng về nhà là tôi bị phụ thuộc . Vợ tôi là người có học tương đối , nàng biết tạo cho kinh tế gia đình cũng không đến nỗi thua ai , nhưng là người đàn bà tham lam, ngạo ngược , hổn hào ( chỉ với tôi thôi ), thấy nhà khác làm ăn phát đạt , xe đẹp , nhà lớn thì chị lồng lộn quát nạt tôi , bằng mọi cách phải có nhiều tiền. Những lúc bị bức ép như thế tôi muốn xáng lên đầu nàng chiếc bình hoa cho câm miệng .
Ảnh minh họa .
Nhưng lễ giáo và lề lối gia đình tôi vội can thiệp làm cho tôi ngưng lại . Nhiều bạn bè cùng sở góp ý :" Mày chỉ đánh một trận là nàng im mõm ngay " . Biết tâm lý là thế , đàn bà chỉ sợ phản ứng bằng quả đấm . Nhưng ngạn ngữ lại có câu :
"Không nên đánh phụ nữ dù bằng cánh hoa hồng "
(Women should not matter with a rose )
Nhưng đàn bà quá tay , hổn hào quá mức chịu đựng thì đàn ông cũng phải xuống đao dạy vợ thôi . Hoa hồng là tượng trưng cho tình yêu , hạnh phúc vì cái đẹp bên ngoài của nó , nhưng cũng đừng quên những chiếc gai nhọn được dấu kín đằng sau . Vì thế cũng tùy lúc mà ứng xử . Nói nôm na chẳng qua cái nghiệp của mình nên mới gặp con vợ như thế . Cây muốn lặng nhưng gió không chịu ngừng thì làm sao đây các bạn ?
Khách vi Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: ĐIỀU ĐÁNG SUY GẨM . Sun Feb 13, 2011 1:44 am
Đọc chuyện gia đình của bạn làm TT phân vâng khó hiểu . Bạn còn trẽ , đẹp trai , học giỏi như PC mà người vợ không kính trọng và yêu thương để sống trong hạnh phúc . Hay PC có thể rộng lượng tha thứ cho nàng thêm một lần nữa để đón mùa tình yêu ( valentine ) sắp tới . Hoặc ông nội sáng tác ra câu chuyện như thế để viết . Tui nghi ông nội này lắm .
Khách vi Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: ĐIỀU ĐÁNG SUY GẨM . Sun Feb 13, 2011 3:18 pm
Không phải thế đâu .........
Sáng nay nàng muốn đi ăn điểm tâm nhà hàng , nhưng tôi từ chối khi chưa có lời xin lỗi của nàng . Người đưa ra những lời sỷ vã có thể quên đi nhưng người nhận nó âm ỷ đau khổ rất lâu , có khi nhớ suốt cuộc đời .
Nước mắt là vũ khí nhưng không đúng chỗ chỉ là một sự bực bội cho người đối diện . Tự mình làm cho mình hạnh phúc , cũng tự mình làm cho mình khổ đau và còn truyền sang cho kẽ khác .
" Kẽ thù lớn nhất là chính mình ." Hãy can đảm vượt qua để giải thoát khổ đau .